Về đi...tôi hỡi..!
Ngày đã trôi quá dài rồi, đêm hững hờ cũng buông từng nhịp, từng nhịp chậm chạp....đôi mắt kia vẫn chưa chịu khép mi dù đã mệt nhoài. Con người khi yếu đuối thi thoảng vẫn hay trôi về quá khứ, nơi có một người , ta vẫn mong sẽ là nơi cho mình tựa vào., sẽ trôi về nơi có gió dù đã rách bươm và tả tơi trong mưa. Mệt quá thân ta này,…!
Bỏ lại sau lưng những tiếng réo gọi tên mình, ta không muốn ai biết đến ta, hay nghĩ rằng ta vẫn hiện hữu trên thế gian này. Chấp nhận sự đơn độc hơn là loay hoay mãi với những món nợ trả vay từ muôn kiếp.
No comments:
Post a Comment